Friday, November 24, 2006
TIẾNG HÁT CỦA CON ĐIÊN PHẦN 1
Chiều ngày 16 tháng 9 năm 1982. Mưa ! Khu chợ nhỏ vùng quê trung du có những dãy lều lợp tranh đặc trưng. Nhỏ và xiêu vẹo. Chợ họp vào buổi sáng nên bây giờ chỉ còn những người coi chợ là nhà đang ở đó. Cư dân của cái chợ quê này có 4 người, 2 kẻ ăn xin và 2 người điên. Ngay vào lúc chợ họp đông nhất cũng chỉ vài chục người, phương chi lúc này, khi hoàng hôn thẫm một màu đỏ đang tiễn đưa những con trâu đói cuối ngày mà theo sau nó luôn luôn là một người nông dân đói với chiếc cày to trên vai, cảnh chợ càng trở nên hoang lạnh, điêu tàn. Những năm vinh quanh nhất, đỉnh cao nhất của cơ chế hợp tác xã là những năm đói nhất của đất nước đẹp tươi hình chữ S này. Miền trung, cái eo giữa chữ S giống như cái bụng lép kẹp của ngưòi nghèo, da bụng gần như dính chặt với cột sống. Trong đó cuộn tròn một khúc ruột trong veo, lõng bõng nước – Khúc ruột miền trung. Người người đều đói nhưng đói hơn vẫn là những người ăn xin. Đói hơn người ăn xin là những người điên vì họ không biết kiếm thức ăn một cách liên tục. Nằm trong góc một cái lều cuối dãy là một người mà dân chợ vẫn gọi là con điên bị liệt chân trái. Gọi là con điên vì chợ còn có một người điên nam khác được gọi là thằng điên. Nó bị cụt một tay. Hai cư dân còn lại là 2 mẹ con ngưòi ăn xin. Họ không điên, họ chỉ đi ăn xin ở vùng này còn nghe nói họ cũng có nhà đâu đó. Vào lúc 5h30, một chiều mùa thu, con điên trong chợ là người đói nhất. Nó quá yếu đến nỗi không còn đủ sức để lết đi cướp thức ăn như vẫn thường làm trong những năm trước, tháng trước. Bây giờ nó đã kiệt sức rồi. Nó đái ra cả quần, nước đái trong veo, miệng cũng đã hết hôi. Ngày 2 trước nó bắt đầu đổ mồ hôi vì đói, những giọt mồ hôi đầy mùi ghê như mùi của món phở gầu để lâu. Nước đái đỏ quạch như máu, miệng thở ra hôi rình. Hôm nay toàn bộ cơ thể sạch sẽ vì chẳng còn chất thải nào ra nữa. Con điên cố gắng lấy chiếc chổi cùn trong góc quét một góc thật sạch, phía góc lều naỳ đất cao nên vẫn còn khô ráo. Nó lần lượt trải một tấm áo mưa lên trên nền đất, sau đó cố gắng lấy một ít giẻ rách và quần áo cũ quanh người trải xuống thật bằng phẳng. Nó vuốt từng tấm vải bẩn thỉu một cách cẩn thận, không làm cho chúng được sạch sẽ nhưng cũng đủ làm cho phẳng phiu. Nó ngồi xuống, tựa lưng vào cột lều ở chợ và vạch bụng ra xem. Ngay giữa rốn là một hình xăm. Không phải hình mà là một chữ ĐÓI được viêt quanh rốn rất đẹp. Nó ngửa mặt ngơ ngần cười. Nụ cười hiền lành đến kỳ lạ. Con điên cũng muốn dọn mình sạch sẽ trước khi chết. Nó dùng 2 tay nhấc chiếc chân trái bị liệt vào giữa những tấm vải rách. Mưa vẫn rơi tí tách. Từng giọt mưa từ nóc rỉ xuống, tạo thành vũng nhỏ trong dãy lều chợ. Nó làm dấu thánh giá và bắt đầu cất tiếng hát.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment