Saturday, November 17, 2018

TRÍCH THƯ GỬI HIỀN VIẾT NHỮNG NGÀY ĐẦU TRONG TRẠI


"Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác yên bình và cẩn thận cầm bút ghi thư về thăm em và gia đình. Những đau khổ và xúc động đang dần qua đi, trong anh giờ đã xuất hiện một tâm trạng thiền định, ổn và vững chắc. Tự bản thân cuộc đời anh đã là phong ba, bên anh em đã quen với sóng gió nên anh tin em cũng sẽ đi qua cuộc đời chìm nổi này, mà trước hết là giai đoạn khó khắn này, thật tốt.

Ngay chiều tối hôm kia (thứ năm ngày 12/6) hàng loạt lãnh đạo trại đã đột ngột xuất hiện tại bệnh xá đọc lệnh đưa anh đi chấp hành án. Xe đi suốt cả đêm và hơn nửa ngày thứ 6, đúng 14h30’ ngày 13/6/2014 thì anh được đưa đến trại mới là: Trại giam An Điềm, thuộc xã Đại Hưng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Đà Nẵng khoảng 70km về phía Tây Nam.


Anh được đưa vào đội 18K2, ở trong một khu giam riêng với 10 người án phạm tội thuộc Chương “Xâm phạm An ninh Quốc gia” hay còn gọi là tù Chính trị. Ở đây có 5 buồng nhỏ, mỗi buồng có 2 người. Anh ở chung với 1 người có tên là Trần Quân trong vụ án “Hội đồng Công luật Công án Bia Sơn”. Bạn cùng phòng là người trẻ tuổi, hiểu biết và nhiệt tình. Hai anh em đang làm quen dần với nhau. Trong khu này còn có nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng, bị án 6 năm và đã sắp trở về, chỉ có anh Nghĩa là người Miền Bắc và bọn anh cũng có biết nhau ở ngoài nên cũng có người trò chuyện ban đầu.

Khu giam anh là 1 khu riêng, xây tường bao cách biệt với tù thường phạm cho nên không gian chật chội, tù bức nhưng điều kiện sống trong phòng và con người sống cùng thì tốt hơn tù thường phạm. Cán bộ quản lý cũng có văn hóa và am hiểu tâm lý tù nhân hơn. Nói chung anh thấy cũng bức bối vì nghĩ đi trại lớn thì không gian phải “lớn” hơn nhưng hoá ra rất nhỏ. Mặt khác trước khi đi anh được tạo điều kiện tốt hơn ở Hỏa Lò nên đến chỗ này anh thấy khá tệ. Tuy nhiên, anh nghĩ là mình sẽ thích nghi được. Như anh thường nói “tinh thần là quan trọng, tinh thần không thể chết”. Thực tế, thể xác anh bị cầm tù nhưng không ai trói buộc được tinh thần của anh. Em hãy coi và tin là anh đang tự do vì anh đang tin và sống như thế, luôn là như vậy em ạ.

Trại này nằm ở vùng núi khô cằn và ít cây xanh, thời tiết lại nóng bức nên ban đầu anh cũng thấy “nóng trong người” nhưng anh tin là sẽ và có lẽ cũng buộc phải quen dần vì thay đổi, nếu đấu tranh, cũng không thể trong thời gian sớm được. Ưu tiên nhất của anh trong 12 tháng tới vẫn là sức khỏe và tích lũy thêm kiến thức nên anh sẽ chấp nhận thiệt thòi chứ cũng hạn chế “lên gân” để đòi hỏi. Anh sẽ cương nhu kết hợp để tương nhượng, tôn trọng nhau để sống bình an. Phần anh tạm thời là như vậy...."