Bài viết sau đây của anh Nguyễn Đình Ấm, một người đồng môn của Blogger Bà Đầm Xòe. Nhân sự việc hội nghị BCHTW6 vừa họp, chính sự còn nhiều điều bàn cãi. Trong giới giang hồ chính trị luận, có một nhân vật "Minh Râu" nổi lên vì sự thạo tin và những những dự báo đầy tranh cãi. Anh Nguyễn Đình Âm đã viết bài sau đây kể vài nét về thân thế và bản tính con người Blogger Bà Đầm Xòe. (tự Minh Râu), xin đăng để hầu quý vị quan tâm.
Sau khi đăng bài “Đừng quá quan tâm đến ôngBa Dũng làm thủ tướng hay không” trên blog Huỳnh Ngọc Chênh, nhiều người quen,
bạn bè tới tấp hỏi, phone, mail…muốn biết “chân dung” về kẻ huyênh hoang đòi
thủ tướng khen thưởng kiểu “tay không bắt giặc”(không có hồ sơ xin xỏ, thủ tục
đầu tiên…). Vậy xin mấy lời về hắn.
Hắn, tức Phạm Thành, là chủ blog “Bà đầm xòe”
đã hai lần bị đánh sập, tên khai sinh là Phạm Chí Thành, quê châu Hoan, học
cùng khóa báo 3 với người viết bài này. Từ thời là SV hắn đã có tính ngang
tàng, chẳng thấy nói thầm bao giờ. Hắn cãi cả thầy giáo dạy môn Mác-Lê. Có bài
giảng về đấu tranh giai cấp, CNXH,…ai cũng thấy nội dung, lý sự vớ vẩn nhưng
“kệ thây” cốt cho qua cốt đủ điểm ra trường “làm ăn lương thiện” nhưng hắn thì lý sự lại làm nhiều khi thầy
phải ngắc ngứ. Giờ giải lao thoắt đã thấy hắn ở quán nước ngoài đường, chuyện
trò bô bô, hết giờ chính trị mới lại mò về...Người bảo hắn “ăn to, nói lớn” kẻ
gọi hắn là ngang tàng, lộng ngôn…
Vừa rồi không
hiểu linh cảm giỏi hay “chó ngáp phải ruồi” mà hắn đã nói “y phom” từ đại cục
đến chi tiết kết cục Hội nghị BCT và BCHTƯ6 trong đó nổi bật là việc đoán trúng
thắng lợi của thủ tướng. Hắn viết loạt bài đăng tùm lum trên mạng phân tích cái
“kém bản lĩnh” của BCT, thế, lực của Thủ tướng góp phần “định hướng” cho BCH
ủng hộ ông Dũng dẫn đến ông ta thắng lợi từ một tháng trước... Hắn cho đó là có
công với thủ tướng nên đòi khen thưởng.
Hắn thường nhìn chế độ XHCN ưu việt, “dân
chủ gấp vạn lần” nước tư bản của chúng ta với con mắt “bất kính” kể cả khi xã
hội còn có chút sạch. Hắn có Hậu Chí Phèo, sách xuất bản cách nay đã hơn 20 năm.
Trong sách đó hắn ám chỉ lãnh đạo Việt Nam như là bọn vô học- Chí Phèo. Ấy
mà hắn không hề hấn gì. Rồi hắn viết bài, trả lời phỏng vấn tùm lum, tum la lên
án cái xã hội cộng sản bất công đủ kiểu mà cũng không ai “chấp”. Những gì hắn
nói, hắn viết thường khác người. Nhiều bạn bè ngạc nhiên hỏi nhau "sao hắn
chưa bị tóm?”. Dọa hắn “liệu khăn gói quả mướp mà vào nhà đá”, hắn bảo: “Bắt cái con “tự do” tao đây này. Tao làm gì
có chỗ trong ấy". Cứ bắt tù tao đi, cứ năm tù ông viết được cuốn sách
hay, bán ối tiền uống bia…
Mặc dù hắn tùm
lum tùm la như thế, nhưng có lúc hắn ngấp ngé chức phó tổng biên tập, đã làm
thư ký tòa soạn một tờ báo của chính phủ, nhưng vì hắn nhất quyết không vào
đảng lại viết bài lên án TQ xâm lược, chê lãnh đạo sợ mất ghế…đăng trên mạng nên
bị bãi chức. Bãi chức nhưng hắn cùng chẳng hề hấn gì, người ta vẫn phải dùng
lại còn khen ngợi hắn đủ đường. Có lẽ vì tính ngang tàng trong khi lãnh đạo nơi
hắn và giới truyền thông đầy “tì vết” nên sợ nếu trị hắn thì “đánh chuột vỡ
bình” đành cứ phải “ngậm đắng nuốt cay” lựa hắn mà giữ ghế...
Nay thì hắn mới
về hưu. Quyền lợi hắn đủ cả, cũng Việt -Xô chữa bệnh, cũng huân huy chương,
giấy khen đủ loại. Nhân việc hai blog Bà Đàm Xòe của hắn bị đánh sập, hẳn nghỉ
chơi blog luôn và nói tập trung vào viết sách vở “độc” gì đó. Kích hắn là “kém,
sợ…” thì hắn hứa hai tháng sẽ khôi phục BĐX. Hãy chờ xem hắn có “nhất ngôn”
không.
Làm người ai
cũng lo cái ăn, cái mặc, làm giàu không cho mình thì cho cha mẹ, vợ con, nhưng
xem ra hắn chẳng màng đến mánh gì kiếm tiền. Hắn bảo, số ta "hết lại có, có nhiều dễ biến thành
họa". Cuối đời công tác, sắp về hưu túi hắn chẳng có món tiền nào
phòng thân, nhưng bỗng nhiên được thể phét lác: Bất ngờ có một người bạn biếu hắn
khoản tiền lớn (so với những kẻ không biết kiếm tiền), đủ cho hắn dưỡng già và
nuôi con nhỏ trưởng thành.
Hắn là kẻ nhiễu
sự kỳ quặc, có khi cái to thì cho là bé và ngược lại. Hôm trước hắn cùng tôi và
vài bạn bè về thăm quê hương của La Sơn phu tử Nguyễn Thiếp ở xứ nghệ. Giữa núi
rừng trầm mặc uy nghiêm, tôi đưa máy ảnh lên ngắm hắn để chụp chân dung ở trạng
thái tự nhiên thì bất ngờ nhận ra hắn có nhiều nét giống “Minh râu” (Mời bà con
xem ảnh). Hắn tỏ ra rất tự hào về điểm ngẫu nhiên vớ vẩn này liền đưa cho tôi xem
bức ký họa hắn do họa sĩ Đặng Huy Quyến
vẽ. Ngạc nhiên? Giống quá. Hắn còn kể, lần khác, khi họa sĩ Ngô Chính ký họa hắn,
họa sĩ cũng phảỉ ồ lên: "Ồ, không
được rồi, giống “Minh râu” quá. Để tao vẽ lại". Ngô Chính lại hạ bút
vẽ bức thứ hai. Một lúc sau lại thấy Ngô Chính thốt lên: "Ô, bỏ mẹ, kiểu gì mày cũng giống Minh râu" (mời các bạn
xem hai ký họa của HS Ngô Chính). Và đề cho mọi người khỏi nhầm lẫn hắn còn yêu
cầu họa sĩ Ngô Chính ghi vào cả hai ký họa: "Bà
Đầm Xòe Phạm Thành không phải Minh râu".
Hắn có vẻ tự hào việc “giống Minh
râu” và cho đó là bí quyết để đoán trúng những “đại sự” như vừa rồi.
Hãy chờ xem hắn có tài thật hay
không. Nhanh thôi, vì xứ Việt ta đâu thiếu việc “đại sự” trong khi lãnh đạo
chuyên dấm dúi, chẳng việc gì công khai minh bạch. Phải chăng đó là “đất sống”
của những kẻ hay đoán sự đời đòi khen thưởng kiều “tay không bắt giặc” như hắn?
Bái phục thay Bà Đầm Xòe
ReplyDeleteMà thật, sao giống Minh Râu quá chừng.
Phải chăng thế dân Nghệ mình
Có chút "Kiến Thức", cũng đành cụp đuôi.