Monday, August 06, 2007

NGÀY 6 THÁNG 12 NĂM 2006


Hôm nay có một cuộc họp vào buổi trưa, sau đó vội chạy về Forum để chuẩn bị cùng mọi ngưòi đi họp tại Bộ Ngoại giao nên không kịp ăn trưa.

Hôm nay đi họp ở Bộ ngoại giao về, thây vui vì cuộc họp được cho là thành công. Trước khi ra đi sang đây em Hiên bảo “em nghĩ anh sang đó như cá gặp nước”. Tôi không quan tâm nhiều đến câu đó. Thế nhưng chiều nay thực sự gây được ấn tượng cho tôi về cách người Mỹ biết lắng nghe và phát hiện ra được những điểm cẩn nghe.

Cuộc họp cho tất cả 9 học viên từ 9 nước khác nhau, và mỗi người thường chỉ hỏi hoặc nêu một ý kiến. Tôi có một bình luận về quan hệ ngoại giao 2 nước Việt-Mỹ và một câu hỏi được nêu ra. Không có ai phụ trách châu Á hay Việt nam từ Bộ ngoại giao tham dự buổi họp này cả thế nhưng vấn đề tôi nêu ra gây được ngay sự chú ý vì tính chất mâu thuẫn giữa lợi ích của các tập đoàn mỹ và tiền lương tối thiểu cũng như điều kiện làm việc của công nhân Việt nam trong các khu công nghiệp và nhà máy Việt nam. Sau cuộc họp chung với nhiều người chỉ trong vòng 1h30 phút, tôi được một người trong vụ Dân chủ, nhân quyền và Lao động mời đến gặp các anh em ở phòng lao động. Tôi cảm động thật sự khi nói về những người công nhân bé mọn Việt Nam, về điều kiện làm việc khó khăn của họ và chính từ sự xúc động của tôi, nó truyền cảm được cho những người nghe và tôi có thể đọc được trong ánh mắt của họ tình thương, ít nhất là 2 người đã lấy tay quệt nước mắt. Như vậy tôi đã có thể chuyển tải bằng anh ngữ một cách chân thành tình cảm của tôi tới người Mỹ và họ đã nghe một cách chăm chú.

Câu chuyện không tiêu cực mà vẫn gây được những xúc động mạnh, biểu thị sự lắng nghe và chia sẻ, tự nhiên thấy có cái gì đó gần gũi thân quen như những người bạn. Có một người đưa cardvisit ghi tên Vietnam nhưng “tôi không nghĩ cô ấy còn nói được tiếng Việt” đó là lời của Phó phòng khi tiễn tôi ra về. Điều đó cũng làm mình hơi buồn nhưng mà không sao, vì ít nhất mình cũng đã chuyển tải trọn vẹn cảm xúc và nội dung và cô ấy là một trong 2 người lấy tay lau nước mắt. Có lẽ vượt lên trên ngôn ngữ, tình liên đới giữa những người Việt với nhau thật sự gần gũi và sâu sắc hơn.

Trên đường đi bộ về nhà, tôi đi tắt qua trường Đại học George Wahington, đi vào chỗ khuôn viên, tượng đài của Trường, tôi thấy người ta bán rất nhiều đồ lưu niệm. Có một cái khăn tôi thích. Nghĩ rằng mình chưa mua tặng vợ chiếc khăn nào. Tôi bỏ ra 15 USD mua một cái khăn tặng Hiền.

No comments:

Post a Comment