Monday, August 06, 2007

NGÀY 13 THÁNG 10 NĂM 2006


Ngày 13 tháng 10 đã trở thành một trong những ngày khó quên nhất của đời tôi. Cách đây đúng 4 năm là ngày Bố tôi mất. Gĩô Bố năm nay con không về quê và con cũng không ở Việt Nam. Như lời Alibert đã viết: “Cha là người hướng đạo, kẻ bão lãnh, vị quan toà và là sư phụ của đời con”. Ngày này cách đây 4 năm về trước là không thể quên được với tôi và toàn thể các em tôi ở Hà Nội. Nơi K9 - Bệnh Viện Bạch Mai.

Ngày 13 tháng 10 cách đây 2 năm cũng đáng nhớ vô cùng. Chính phủ chọn ngày này làm ngày Doanh Nhân Việt Nam. Kỳ lạ thay, như một lời nhắn nhủ vào ngày giỗ Bố, tôi đã mua được tên miền này trước đó 1 năm. Nhưng kinh doanh ở Việt Nam không dễ đối với những người sống vì đam mê và dám từ chối việc đưa phong bì. Dự án doanh nhân Việt Nam thất bại. Tôi quá tin người và đã bị trả giá. Mỗi sáng ngủ dậy tôi chạy vào phòng để tắm nước thật lạnh mong quên đi mọi thứ để bắt đầu một ngày làm việc trong trẻo hơn. Và tôi mất một thời gian ngắn để quên đi khoản lỗ 320 triệu đồng, nhưng phải mất một thời gian lâu hơn mới quên được cảm giác bị những người bạn, vì tầm nhìn ngắn ngủi mà phản bội.

Hôm nay cũng là ngày Sáng nay thứ 7 ngày 13 tháng 10 năm 2006 gia đình chúng tôi lên nhà Hoàng chơi ở gần ga tàu điện ngầm Dunn – Loring. Trời cuối thu se lạnh, Hoàng đón ngay tại ga và chúng tôi cùng đi bộ về nhà. Hoàng share phòng với một người bạn Mỹ gốc Việt, phòng nhỏ nhưng tiện nghi. Trong lúc đợi Hoàng gửi email cho người ở sở làm tôi ngồi nói chuyện với bạn của Hoàng.

Sau đó Hoàng lấy xe đưa chúng tôi đi đến chợ Hàn Quốc. Hiền mua nhiều đồ ăn và một bao gạo cho cả Mr. John người Liberia bạn học cùng với tôi.

Sau đó chúng tôi đi ăn phở 50. Gọi là phở 50 vì nó nằm ở trên đường 50, gần khu trung tâm Eden là trung tâm mua sắm của người Việt ở Virginia. Ăn phở xong chúng tôi đi đến một trung tâm bán sỉ gọi là Cosmos để mua một chiếc giường Aerobed. Đây là loại giường theo giới thiệu của Hoàng và rất tiện lợi, có thể bơm hơi lên để làm giường. Hết thời hạn có thể xì hơi ra để, cuộn nhỏ lại và đem về nước.

Trên đường đi chúng tôi gặp một một nhà thờ tin lành, xung quanh nhà thờ, trên bãi cỏ rộng là nơi người ta bán hàng hoá. Ở đó mọi thứ đều được bán với giá một đô la. 1 USD là giá một chiếc túi ni lông rất lớn ( bằng chiếc bao tải ). Với chiếc túi đó bạn có thể nhặt bất cứ cái gì nhét vào cho đủ, từ ổ cắm đện đến chiếc màn hình vi tính, từ cuốn sách đến toàn bộ cái giá sách, từ một cái thắt lưng cho đến một máy tập thể dục đa năng. Bước vào khu vực này là cả một không khí vui tươi, chan hoà trong ánh nắng và gió, trên một thảm cỏ xanh mênh mông, người ta cứ đi và cười, tươi vui. Nhiều người là khách hàng đến mua cũng đều reo to: “Take everything you want for one Dollar - lấy tất cả các thứ gì bạn muốn cho 1 đô la”. Chúng tôi chọn mua một cái bàn tròn, một cái ghế và một kệ để TV với giá 1 USD. Tôi thẫn thờ đứng trước hàng loạt sách cũ và cuối cùng chọn một cuốn lịch sử nước Mỹ rất dày và nặng. Hoàng cùng tôi cúi xuống, dưới ánh nắng sáng đến kỳ lạ và gió cuối thu lành lạnh, tháo chân bàn ra. Tôi ôm bốn chân bàn đi ra xe, phía trước là Nhi đang lăng xăng cùng chú Hoàng lăn mặt bàn tròn ra xe. Nhìn thấy hình ảnh đó thật là đẹp và trong lòng thấy vui vui, một niềm vui của tôn giáo, của sự cho và chia sẻ. Tất cả hàng hoá bán đó là do những người theo đạo họ đưa đến nhà thờ, mỗi năm nhà thờ tổ chức bán 2 lần, vào mùa thu và vào mùa Xuân. Lần này là Fall Sale. Việc bán không phải có mục đích lấy tiền mà tạo cơ hội để mọi người giao tiếp, chia sẻ và giúp đỡ nhau. Với 1 đô la, gia đình tôi đã có gần đủ đồ gỗ nội thất mà mình mong muốn. Nhưng hơn thế, là niềm vui nhẹ nhàng, là cảm xúc thân ái và gần gũi có được giữa một chiều cuối thu rất đẹp, trên bãi cỏ rộng lớn của nhà thờ. Hôm nay cũng là ngày giỗ bố, Tôi như thấy linh hồn bố quanh đây, ngắm nhìn gia đình tôi và mỉm cười trong nắng chiều với đứa cháu nội thân yêu của mình. Bố an nghỉ bên kia bán cầu nhưng linh hồn con người ta tồn tại khắp mọi nơi và luôn dõi theo các con các cháu.

No comments:

Post a Comment