Nhà văn Võ Thị Hảo
(Võ Thị Hảo viết theo đơn đặt hàng của một số quý cô. Các quý cô quy định chặt chẽ thể văn. Đó là thể mix kim cổ, đặc biệt kế tục truyền thống và phối kết hợp hiện đại kèm bản sắc văn hóa dân tộc)
Như chúng em nay:
Liễu yếu đào tơ
Chân ngắn chân dài, đầu cũng không thể coi là ngắn.
Thấm thoát tháng ngày trôi nhanh như chó chạy thoắt đã đến tuổi cập kê
Lừ đừ tuyết tuyết hồng hồng trắng trắng nâu nâu đen đen muốt muốt khối anh muốn ra tay ngắt bẻ.
Những muốn:
Gieo quả cầu đẹp tìm ý trung nhân
Vuốt mái đầu xanh tìm người tác hợp.
Chỉ mong
Nhân duyên ấm êm thuận chồng thuận vợ
Kính quý mặn nồng đầu bạc răng long.
Nhưng ôi thôi thôi!
Trời chẳng chiều người
Thuở trời đất nổi cơn bạo lực.
Xét thấy
Thói thường khối kẻ mù màu
Nhìn xem
Vây quanh muôn bề ngạo ngược
Kìa trời đất nổi cơn túi bụi, kẻ vũ phu đạp giày nát ngọc
Khi sóng gió mịt mùng lũ quét, tiên nữ cũng tan hoang
Trộm cắp cướp giật dối trá đủ đường
Cùm kẹp bưng tai bịt miệng.
Trên niệm nam mô oang oác
Dưới cướp ngày dọc ngang
Vỡ một đời hoa
Tàn ba đời bướm
Vàng còn phai đá còn nát
Huống gì thân liễu yếu đào tơ.
Kêu cứu nơi nơi kẻ mày râu ngoảnh mặt làm ngơ
Nút tai che mắt giả mù gỉa điếc
Lại có kẻ
Vốn cũng dòng tu mi nam tử
Gục mặt giấu nước mắt vào chén rượu
Điên loạn găm lưỡi dao trong tim
Giả ngây giả ngô khật khưỡng hũ chìm
Để mặc liễu yếu đào tơ con đen con đỏ kinh hồn xiêu phách.
Thế cho nên
Người ngay sợ kẻ gian
Kẻ cướp ngồi ghế quan tòa
Trong nhà ngày ngày đánh lộn
Băng đĩa trò chơi truyền thông ngập tràn cướp giết hiếp
Trí thức, nghệ sĩ bán linh hồn đổi lấy đồng tiền
Vậy nên
Thân liễu yếu đào tơ chúng em khó bề giữ trọn
Nhân 8/3 bố cáo cho thiên hạ biết
Báo động bạo lực cấp mười ba!
Chúng em nay quán triệt
Dùng âm thanh theo bản sắc mà báo động
bản sắc dân tộc trước hết là thổi đàn môi vỏ ốc tù và sừng trâu
Chuông rung mõ cốc rối rít tứ bề
Sau là còi hơi còi hụ hiện đại bốn phương náo loạn
Để :
Đám liễu yếu đào tơ con đen con đỏ nghe biết mà trông chừng
Mặc áo giáp, độn ngực rơm mà phòng bị.
Kẻo chết không kịp ngáp!
Vậy nên
Ban bố Liễu yếu đào tơ kinh hồn cáo.
Cáo rằng:
Ôi hu hu!
Việc hung hãn trước ở thân nhân
Tay lừa đảo vốn do tin cậy
Nhân khi liễu yếu đào tơ ngủ quên mà xuống tay
Nhân khi con đen con đỏ lơ mơ mà bạo ngược
Than ôi!
Hậu quả khôn lường
Tơi bời tai họa
Trăm năm khôn chuộc
Ngàn năm để lại tiếng nhơ
Ta thường:
Tới bữa âu lo.
Nửa đêm cảnh giác.
Kìa trông:
Nhà kia cha già mẹ héo mà lũ con ngày ngày hắt hủi
Chỗ nọ con đỏ con thơ
Ba má mải săn bắt nhau gay cấn như diễn viên phim chưởng nghiệp dư.
Máu trào máu đổ.
Nghe vợ chồng nhà bên chửi nhau mà rủn tóc trán.
Trông anh em nhà kia vác búa múa dao rượt đuổi mà kinh hồn.
Bữa bữa thấy mâm bát bay tứ tung muốn đến buôn mảnh
Ngày xem nghiện vật thâm sì môi định tới săn tìm hê- rô- in
Trông lên lầu cao đền đài thấy chất chồng xương trắng
Nhìn xuống sông sâu dâng nước mắt tủi hờn
Ôi than ôi!
Trên cao chồng chúa ngất ngưởng ngôi cao rượu chè cờ bạc bê tha gái gú dăm bảy mối
Dưới vợ tôi làm ô sin con ở còn bị bạo lực bạo dâm
Hoảng kinh muôn phần.
Thế cho nên:
Đám trẻ lớn lên trong âu lo sợ hãi trong quát nạt mạt sát trong mối thâm thù căm phẫn trở thành hung hãn.
Lấy đâm chém giết chóc làm sĩ diện
Nơi nọ nơi kia trong nhân gian tiếng khóc như ri
Con trẻ vất vưởng ốm đau bụi đời vật vờ cống rãnh
Kìa con gái đàn bà nhiều khi bán thân đứng đường kiếm hạt cơm rơi.
Kìa đàn ông con trai lắm lúc cướp giật đánh người phải vào tù tội
Khắp đường người chết người đi chấm phẩy người chống nạng người ngớ ngẩn lườm trời.
Chỗ ấy chỗ này giang mai HIV bệnh lậu…
Thế mới thấy
Oan hồn đi theo đông đàn dài lũ
Cáo rằng:
Nhìn thấy thế đứt ruột mà buồn
Cơn lấy chồng đã lên lại xẹp.
Chỉ những muốn
Vén tay bới tóc
Làm một trận xóa tan bạo lực
Đem mọi nhà về chỗ an khang.
Tóm hông kẻ đánh liễu yếu đào tơ giơ lên cao phơi nắng như phơi ếch
Nắm gáy kẻ bạo lực nhốt vào lồng như nhốt thỏ
Ngặt một nỗi:
Thân còn liễu yếu đào tơ trói gà chưa chặt
Việc phơi ếch nhốt thỏ chưa thấy rạng rỡ tiền đồ!
Thế cho nên
Đành ngậm ngùi ban bố Liễu yếu đào tơ kinh hồn cáo.
Nhân 8/3 cho thiên hạ biết
Báo động bạo lực cấp mười ba!
Chúng em dùng âm thanh theo bản sắc mà báo động
Bản sắc dân tộc trước hết thổi đàn môi vỏ ốc tù và sừng trâu
Chuông rung mõ cốc rối rít tứ bề
Sau là còi hơi còi hụ hiện đại bốn phương náo loạn
Cốc! Cốc! Cốc
No comments:
Post a Comment