KỊCH BẢN – HỒ HOÀN BÚA LIỀM
Luật sư. Lê Quốc Quân
Hà Nội, năm 2010:
Bối cảnh là một bè chuối có 2 con trâu đang bơi giữa một hồ nước trung tâm của Thủ Đô nước Đại Vệ. Trên bè chuối có một người đàn ông – tự xưng là vua của một nước - tay phải cầm một chiếc búa, Tay trái cầm một chiếc liềm. Những chiếc đèn laze đan chéo, chiếu rực sáng cả mặt hồ.
Lời chú giải vang lên trên sân khấu :
Búa Liềm là hai hung khí phát triển cùng với lịch sử chiến tranh của loài người. Hơn 500 năm trước công nguyên, Liềm hay còn gọi là câu liêm đã được dùng như một loại vũ khí lợi hại để ngoặc cổ giặc hoặc nghéo chân ngựa. Búa cổ thực ra là một loại vũ khí một bên đầu bằng, và một bên đầu dẹt. Đầu dẹt có thể gọi là của xà kích, chuyên dùng để chém ngang thân địch. Đầu bằng chuyên để đập vào giữa sọ ngựa.
Vua nước Đại vệ, chống chếnh hai chân trên bè chuối giữa hồ hô to:
“Nhớ năm 1418, nơi đây rùa vàng đã hiện lên dâng gươm báu cho Lê Lợi. Ngài biết mệnh trời nên nhận gươm đứng lên giải phóng non sông khỏi ách giặc Minh. Khởi nghĩa thành công, Ngài đến đây tạ lễ, lúc bắt đầu cuộc lễ, một tiếng sét nổ vang trời, rùa vàng nổi lên. Thanh kiếm của ngài tuột khỏi vỏ quay vần vũ trên trời rồi rơi vào miệng Thần Kim Quy. Rùa ngậm Bảo kiếm và lặn sâu xuống đáy hồ. Kể từ đó hồ mang tên “hoàn kiếm”.
Nay, như ta đây, làm vua một nước, kể cũng đã gần 10 năm. Vì chống ngoại xâm, giải phóng dân tộc ta theo học thuyết của Mạc râu và Nin Hói, mượn lấy Búa Liềm đứng lên khởi nghĩa. Sự nghiệp coi như đã thành. Là người, ta những muốn ở mãi ngôi cao, vui cùng mỹ nữ, hưởng lạc thú trần gian. Nhưng ngẫm thấy mình Tài Nông Đức Cạn, đêm đêm lương tâm ta áy náy, thẹn cùng tổ tiên nòi giống.
Ngàn năm qua kể từ ngày thành lập thủ đô tiên rồng, chưa bao giờ đất nước ta có chữ thanh bình thịnh trị, hết thù trong lại giặc ngoài, hết chia tách lại thôn tính lẫn nhau. Chưa bao giờ lịch sử dân ta lại khốn khó như trong nửa sau của thế kỷ 20. Hàng triệu người chết, nhiều triệu gia đình tan nát, anh em giết nhau, đền chùa bị đập bỏ, đạo nghĩa tan hoang, băng hoại vô cùng….ấy là phạm vào điều nghịch tặc có một không hai.
Suy cho cùng, vũ khí từ ngàn xưa vẫn là vũ khí hôm nay. Búa và Liềm chỉ đem đến đau thương cho dân ta. Nay, tay phải ta đây cầm búa, tay trái ta đây cầm liềm, hung khí sắp sẵn, cắt cổ ai đứt, đập ai bể đầu....ta có thể làm dễ dàng. Thế nhưng, từ trong sâu thẳm, tổ tiên ta thức giấc, giục giã, đòi ta phải vứt bỏ nó đi.
Vứt búa liềm xuống hồ Lục Thủy này thân ta tiếc lắm. Thế nhưng thời gian đã điểm, ta đây sắp chết, đã đến lúc ta cần sám hối. Kìa, mây đen vần vũ, cụ rùa sắp nổi lên, ý ta đã quyết, sám hối một lần....
Thế rồi, sấm chớp nổi lên đì đùng, Búa và Liềm tuột khỏi tay của vua nước đại vệ, quay tròn nhiều vòng trên đầu rồi cắm thẳng xuống mặt hồ. Hai con Hải Cẩu đen nháy há mồm đớp lấy và lặn đi mất. Bè chuối nổi lên, nổi lên mãi.
Bên bờ hồ, hàng triệu con dân nước Đại việt đứng nhìn từng đám mây vần vũ nâng bè chuối cùng hai Kim Ngưu bay lên, bay lên... Họ ngửa mặt lên trời nhìn mãi, nhìn mãi….Họ vỗ tay và bắt đầu hô to “Thăng Ngưu, Thăng Ngưu”. Sau tiếng vỗ tay là tiếng hát. Tiếng hát Chữ Đồng Tử ngợi ca một tương lai thái bình thịnh trị và trên gương mặt họ, rạng rỡ nụ cười.
Kể từ đó người dân nước Việt gọi hồ là: "HỒ HOÀN BÚA LIỀM"
Hết kịch đúng lúc giờ điểm 24h ngày 10–10-2010
No comments:
Post a Comment