Monday, July 20, 2009

SINH NHẬT


Mình sắp bước sang tuổi 39. Đã trải qua đấu tranh và khó nhọc, thế nhưng đọc một bài viết trên Blog của một người quen mà thấy khá ngậm ngùi và lại tự hỏi mình thực sự đã làm hết mình cho tổ quốc, quê hương hay chưa ! Xin copy lại đây để anh em cùng được đọc:
-------------------------

SINH NHẬT LÂN THỨ 30 - TỪ BLOG MẸ NẤM

Tuổi 30, chỉ có một lần trong đời.
Và tôi mừng sinh nhật bằng đêm trắng, nước mắt rơi.

Nhìn vào mắt những người thân, tôi thấy hổ thẹn vì mình khiến mọi người lo sợ, và tôi thấy ngạt thở vì áp lực gia đình. Mọi người lo lắng cho tôi, cho cuộc sống và cho con tôi. Chính vì lo lắng nên mọi người nhìn tôi như một tội phạm.

Tôi đã phạm tội gì?

Tuổi 30, chỉ có một lần trong đời.
Và tôi, không muốn con tôi lớn lên bằng câu hỏi "tại sao mẹ biết mà không nói? tại sao mẹ biết mà không làm gì?" hay "tại sao mẹ chỉ nói mà không làm gì để thay đổi?". Nó cay đắng và chua xót như niềm tin của tôi vỡ vụn ở tuổi 24. Tôi không muốn lặp lại điều đó, hoàn toàn không muốn.

Tuổi 30, chỉ có một lần trong đời.
Tôi mơ ước một lần được nói, được sống, được bày tỏ suy nghĩ. Tôi khát khao được thấy một cuộc sống bình thường giản dị của những người thân xung quanh mình, có nhà cửa, có công ăn việc làm, có lý tưởng và giấc mơ để theo đuổi.

Tuổi 30, có nhiều lo toan và vất vả với con cái.
Tôi muốn dành thời gian cho một khoảng trời tuổi thơ trong trẻo của con gái. Không học thuộc lòng, không kiểu mẫu, không bị đe nẹt và tra tấn, không bị nhồi sọ để học kính yêu một người xa lơ xa lắc nào đó mà không phải là ông, bà, cha mẹ mình.

Tuổi 30, khác với tuổi 29.
Tôi nhận ra rằng, thà thắp lên một ngọn lửa, còn hơn ngồi nguyền rủa bóng đêm. Bạn tôi nói : "Bạn ơi, bạn còn non nớt với chính trị lắm. Cái thể chế này chỉ thay đổi trong vòng 20, 30 năm nữa mà thôi."
Chẳng phải những người đi trước cũng đã từng ngồi và mơ hồ về một tương lai ở 20, 30 năm nữa đó sao?? Rồi tất cả đã chẳng có gì thay đổi?

Ta lại làm nô lệ cho chính suy nghĩ của mình trong 20, 30 năm nữa hay sao bạn??? Đến lúc 40, 50 tuổi ngồi nghĩ lại, thì tôi và bạn liệu có thấy tiếc nuối những tháng ngày tươi trẻ, đầy hoài bão hôm nay không?
Tôi tin chắc chắn là, có!

Bạn không trả lời được câu hỏi "Vậy liệu mình nên làm gì nếu sự bất công đó nó ảnh hưởng trực tiếp tới mình?"

Bạn trả lời tôi bằng một câu trả lời mở : Bất công thì ở đâu mà chả có, phải chịu thôi!

Tôi không cam chịu như thế.
Tôi không theo đuổi một lý tưởng cao đẹp như các bạn từng theo đuổi. Nhưng tôi cũng không cho phép mình thả tay bất lực. Chỉ cần bạn nghĩ, mình không nói, ai sẽ nói??? Chỉ cần tự bạn trả lời được câu hỏi đó, là bạn đã nhận ra rằng, bánh xe lịch sử nó không tự chuyển động đâu bạn ạ.

Tuổi 30, tôi nhận ra minh phải có trách nhiệm với tình thương yêu của gia đình, và nhận ra sự ràng buộc của tình thương đó. Yêu quá, thương quá, lo lắng quá khiến nó mụ mị và tạo ra áp lực.

Tuổi 30, tôi đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt người đối diện và hỏi : "Anh kiếm ai??". Phàm đã làm một con người, nếu không đi thẳng lưng và nhìn thẳng vào mắt người đối diện, thì hẳn anh chỉ là một con - người đang tiến hóa.

Tuổi 30, tôi cầu xin sự khôn ngoan của loài rắn sẽ hiện diện với mình.
Tuổi 30, tuổi chỉ có một lần trong đời, nên tôi cầu xin sự an bình và sức khỏe với gia đình, nhất là với Mẹ.

Tuổi 30, tôi chỉ có một ước nguyện, là Mẹ hiểu và tin tưởng rằng tôi đúng, tôi luôn luôn đúng, cho dù ai có nghĩ gì đi nữa.

Tôi hôm nay tuổi 30!

No comments:

Post a Comment