Hồi bé mình thích đi xem xiếc và đam mê ảo thuật ! Nay chứng kiến nhiều vụ làm xiếc người xin kể lại bà con biết.
Bà con trong tòa nhà của mình vốn hiền lành và yêu quý mình. Số là mình vốn là con người quảng giao, thân thiện với mọi người. Nhưng quan trọng hơn đã cùng bà con đấu tranh với chủ đầu tư đạt một số quyền lợi cho toàn bộ tổ dân phố.
Thế rồi, mọi chuyện bắt đầu khi mình thực hiện quyền Công dân, mạnh dạn làm Hồ sơ ứng cử quốc hội.
Trong những ngày đầu biết tin, bà con hồ hởi bắt tay chúc mừng vì đã qua vòng hiệp thương lần 1. Buổi sáng tập thể dục gặp mọi người vui vẻ lắm, sau đó đứng ngay đầu tòa nhà chào mọi người, dân trong tổ thân thiện, cảm nhận được sự tôn trọng, níu lấy nói chuyện, động viên, động viên....
Thế rồi, vào đêm cuối của tuần trước, Đảng bộ trong toàn bộ cụm tiến hành họp. Tổ mình thì ít đảng viên vì hầu hết là anh em trí thức, tầng lớp trung lưu mới nên không đi. Nhưng có một bác đảng viên già mình quen ở tổ khác thông báo lại là có đến gần 40 đảng viên các nơi về dự, hầu hết là đã luống tuổi. Dành gần 2 tiếng chỉ để "tố" mình.
Họ chẳng quen biết gì mình nhưng nói rằng mình là thành viên của 7 tổ chức đảng phái chính trị đối lập với Đảng Cộng sản. Đặc biệt còn là thành viên cao cấp của một tổ chức "khủng bố". Tất cả nhao nhao, đấm ngực đề nghị phản đối, phản đối.... Tội thật, Họ phản đối một vấn đề mà cả cơ quan an ninh của Bộ Công An suốt 20 năm theo dõi và 100 ngày tam giam với đầy đủ các phương tiện xác minh cũng không xác minh được.
Kể từ buổi họp đó con virus "tình báo" lây lan......mấy hôm sau tự nhiên toàn bộ tổ của mình ở có vẻ như thành điệp viên tất cả. Mọi người cố gắng lảng tránh nhưng lại muốn truyền thông điệp. Gỉa làm như không biết nhưng tình cảm có vẻ cao hơn. Lúc tập thể dục, lúc đi lướt qua, lúc lấy xe máy, lúc giả vờ viết.....có vẻ lén lút, đầy âm thầm, xúc động mà chuyển tải "cố lên, cẩn thận, nguy đó, đấu tố..."
Tất cả mọi người bắt đầu có vẻ lo sợ một cái gì đó. Kể từ khi Đảng nói về trị an, sự bất an trong tâm hồn mỗi người có vẻ lớn lên. Đối với họ và đối với toàn bộ khu nhà lắc lư, lắc lư...như dư chấn ở Nhật Bản. Có sự bất an nhưng cũng chưa bao giờ bà con ở trong khu phố lại cảm giác được tôn trọng, được Chính quyền quyến luyến đến như thế.
Đất trời của tự do, của sông núi, của lương tâm. Tại sao chúng ta không sống an nhiên tự tại, trung thực với chính mình và dám đối mặt với tất cả các vấn đề một cách bình thường.
Ưng cử quốc hội ư ? tích cực ư ? làm người yêu nước ở Việt Nam ư ???. khôi hài quá sức. Diễn, xiếc..
Vài dòng kể chơi
______________________________________
No comments:
Post a Comment