Saturday, March 28, 2020



VIRUS CORONA VÀ SỰ CÔ ĐƠN VĨ ĐẠI 

 
Vào một thơi điểm nào đó trong cuộc đời, những người có lương tri thường phải đi tù hoặc ở ẩn. Ở đây phải hiểu theo nghĩa đi tù hoặc ở ẩn chính là sự tách mình ra khỏi đời sống thường nhật hằng ngày để có dịp suy nghĩ về chính mình. Lúc đó ta có thời gian để đi sâu hơn nữa trong chính con người mình, khám phá và điều chỉnh lại cả tâm sinh lý, trí tuệ và tình cảm của mình.

Tôi đã tự rời khỏi Hà Nội về vườn Rosen tròn 1 tháng. Nơi đây tôi lại tiếp tục công việc viết sách và làm vườn. Khi im lặng một mình nhìn những cây cối ra hoa và kết trái, tôi nghĩ đó chính là thành quả của quá trình sinh trưởng mà cái gốc cây mới là nền tảng. Như một người bạn của tôi đã từng nói “Cô đơn chính là gốc còn vui vẻ là hoa trái”.

Gần đây nhà thờ đóng cửa. Tôi không đi lễ nhưng tôi vẫn thấy rất gần gũi với Thượng Đế. Tôi lại nhớ cảm giác khi còn ở trong trại An Điềm, chiều chiều một mình nhìn lên ngọn núi ngay phía sau phòng giam và cầu nguyện và tôi cứ cảm thấy như Chúa ở ngay trong lùm cây xa xa đó. Ngài theo dõi từng ngày tôi tuyệt thực phản đối chế độ nhà tù, hay toạ kháng phản đối Trung Quốc gây hấn ở Biển Đông. Không phải việc thường xuyên đi đến lễ nhà thờ là được gần gũi hơn với Thiên Chúa mà quan trọng là sống đạo, là để lòng chúng ta nảy nở và dài rộng đến vô biên, chạm được Thiên Chúa và Tha nhân. Thử nghĩ lại xem chỉ mấy chục năm trước đã có rất nhiều nơi ở Việt Nam giáo dân 1-2 năm không hề có thánh lễ, còn xa xưa hơn nữa các tín hữu có thể trong suốt cả cuộc đời chỉ có thể chỉ được một lần dự lễ khi một vị truyền giáo ghé qua.

Ngay đêm qua thứ 6 ngày 27/3, trong vườn Rosen tĩnh mịch, tôi vẫn cùng mẹ chờ đón Đức Thánh Cha Francis ban phép lành Toàn xá Urbi et Orbi từ Vatica nước Ý. Đây là một sự kiện chưa từng có khi chỉ có một mình Ngài, đi trong mưa, giữa quảng trường thánh Peter để đến nơi cầu nguyện cho Thế giới. Giáo hội đã minh định rằng những người đón nhận phép lành qua truyền hình trực tiếp cũng được ơn ích như chính hiện diện tại quảng trường. Như vậy quan trọng nhất là tấm lòng, nó giống như từ trái tim đến trái tim, không một khoảng cách vật lý nào có thể đo đếm được. Công nghệ đã cho phép chúng ta cảm nhận được tin mừng đi sâu vào từng ngõ ngách, từng tâm hồn cá nhân trên khắp thế gian mà không cần sự hiện diện.

Sống trong đời, nên phải một lần phải thật riêng tư vì chúng ta đã sum vầy quá nhiều. Chúng ta phải tách mình ra khỏi đám đông rồ ga thật to mà không chuyển động. Không một ai có thể xác định được bạn đang cô đơn hay đang sum vầy bởi trạng thái tâm lý đó nó nằm chính trong tâm hồn bạn. Có những lúc bạn sẽ thấy cực kỳ cô đơn giữa một biển người, có những khi chỉ một mình cũng thấy lòng ấm áp lạ. Tất cả chỉ là những trạng thái tâm lý mà chúng ta nên và phải nếm trải. Có những sự cô đơn héo úa buồn bã nhưng cũng có những sự cô đơn vĩ đại. Các triết gia, nhà văn, nhà tư tưởng...hầu hết sống trong sự cô đơn vĩ đại. Tôi đã từng thấy lạc lõng giữa những buổi lễ cả ngàn người vì như mình không thuộc về nơi đó. Tôi cũng thấy cả những cơ cấu thể lý khổng lồ đang hoang mang tột độ vì sự trống rỗng của nó.

Nhiều người đã nói về một mặt trái của Virus Corona, đó là gia đình được ở bên nhau, chăm sóc yêu thương nhau nhiều hơn, hoạt động học tập online được phát triển hơn... tuy nhiên theo tôi nếu có điều gì quan trọng thì đó là sự “cách ly”. Điều các bạn nên làm là hãy yên lặng một ngày - chỉ một ngày thôi – cũng đừng ăn gì cả. Bạn bỏ hết điện thoại và các phương tiện truyền thông khác, ngồi và suy nghĩ về mình, lắng nghe hơi thở của chính mình. Vào cuối ngày, Bạn chậm rãi ghi lại một vài điều mà mình cho là quan trọng. Cô đơn chính là lúc chúng ta soi vào tâm hồn mình, càng riêng tư, càng tĩnh lặng chúng ta càng thấy nhiều vết bẩn mà trong cuộc sống náo nhiệt chúng ta đã vô tình lãng quên. Những yếu kém, vết sẹo xước dọc ngang trong lòng sẽ hiện lện cụ thể và đậm nét hơn. Bạn thấy nó, nghĩa là bạn đang dùng tâm thức để lau nó và chính lúc đó tấm gương lòng của chúng ta sẽ sáng hơn.

Tôi vẫn cho rằng Virus Corona này là một loại vũ khí sinh học do loài người làm ra, vô tình bị sổng ra giữa Vũ Hán và lây lan ra giữa cuộc đời. Nó rất tồi tệ, nhưng cũng như chủ nghĩa cộng sản, nó là một cái roi mà Thượng Đế dùng để làm thay đổi thế giới này. Quả thật thế giới sẽ không còn như trước nữa vì chính mỗi một chúng ta đang thay đổi từng ngày.

Đối với Việt Nam, tôi đã cố tĩnh lặng nhưng vẫn hồi hộp làm sao đó.





No comments:

Post a Comment