Sau chiến tranh thế giới thứ 2 có 4 nước bị chia cắt: Việt
Nam, Triều Tiên, Đức và Trung Quốc nhưng chỉ có Việt Nam quyết định dùng chiến
tranh trong gần 20 năm để giải phóng phần còn lại.
Bố tôi thở phào khi những chiếc xe tăng của nước ngoài do đồng
đội của ông lái từ Bắc Việt tràn vào húc đổ cánh cổng Dinh Độc Lập. Thống nhất
đất nước làm ông vui vì chiến tranh qua đi, những người anh em không còn bắn
nhau, đặc biệt ông trút được gánh nặng khủng khiếp của câu nói: “5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa…”.
Sự hy sinh và niềm tin chiến thắng:
Giống như hầu hết người dân Miền Bắc
khi đó, ông nghĩ rằng việc chiến đấu giành độc lập là đương nhiên, có thể kéo
dài mãi mãi. Chiến thắng đến sớm hơn ngày nào thì vui ngày đó nhưng nếu không đến
sớm thì cả cuộc đời họ vẫn dấn thân. Sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi vào nam
chiến đấu như một định mệnh.