Đến hẹn lại lên, những người cộng sản rục rịch chuẩn bị đại hội cho riêng mình trong 2 năm Canh Dần và Tân Mão. Ý chí của một nhóm người tiếp tục bao trùm lên toàn bộ dân tộc Việt Nam. Mỗi một câu chữ trong nghị quyết sẽ lại trở thành, thậm chí vượt trên, những điều luật thực định trong vòng 5 năm tới.
Nhưng đó là với những người vô cảm, còn đối với những ai suy tư đến tiền đồ dân tộc thì thực tiễn đang rối như tơ vò. Đảng đang bế tắc hoàn toàn về lý luận. Con tàu Việt Nam chới với giữa biển khơi đầy sóng cả. Đảng trở nên “lì” còn dân quẫy đạp trong nghèo túng trở nên rất dễ “liều”. Một Việt Nam phơi ra “sức khỏe” tài nguyên cạn kiệt và một lương tâm xã hội rách nát.
Lý tưởng cộng sản truyền thống đâu rồi ?
“Mừng thọ” 80 năm, nhiều người nói với tôi Đảng CS nay đã quá già.
Đúng vậy, không những già, Đảng đã chết. Học thuyết Mác Lê Nin xây dựng CNXH từ lâu không còn tồn tại trong thực tế. Những ý niệm mơ hồ về CNCS không còn sải cánh bướm rực rỡ trên khắp địa cầu, mê hoặc những ai lạc hậu dấn thân.
Nó đã chết ngay khi Các Mác đặt trên nền tảng công hữu và vô thần, trực tiếp tấn công vào hai bản thể quan trọng nhất của con người: Quyền tư hữu và Tôn Gíao. Hai thuộc tính quan trọng này ngay lập tức quay lại “gặm nhấm” dần lý tưởng chủ nghĩa CS cho đến khi nó tự sụp đổ.
Nó đã chết vì lực lượng lãnh đạo là giai cấp vô sản giờ không còn nữa. Các quan chức đảng viên đã trở thành những nhà tư bản lớn, quay lưng lại với đồng bào cùng khổ để tiếp tục bảo vệ thành quả kinh tế của mình bằng những tập đoàn khổng lồ, các công ty sân sau và qua các “nhóm lợi ích”.
Gía tiêu dùng cứ lạnh lùng tăng giữa đám quần chúng bần nông ngơ ngác. Nội lực kinh tế trở nên bọt bèo trong cơn bão hàng ngoại. Không ai đứng ra bảo vệ nhân dân một cách thực tâm.
Nó đã chết vì thành phần cơ bản của Chủ Nghĩa cộng sản là công nhân và nông dân đã bị gạt ra khỏi đời sống, bần cùng hóa đến tột độ. Lưng say nắng trên những thửa ruộng còm và chân tay tê dại trong những nhà máy tăng ca. Hàng ngàn công nhân mất việc, nông dân mất đất trở thành dân oan, dương biểu ngữ đi khắp phố phường để đòi công lý. Họ thấy cái CNXH mong ước ngày nào giờ trở nên vô hồn và trống hoác.
Chủ nghĩa cộng sản thực sự đang chết dần vì những toan tính lợi ích riêng tư của từng đảng viên khi phấn đấu vào đảng. Nhiều người bạn tôi thú nhận rằng họ đã “ăn gian” khi tuyên bố: ‘Suốt đời hy sinh cho lý tưởng Cộng sản” ngay trong buổi lễ kết nạp đảng viên.
Đảng Cộng sản phải canh tân
Năm Canh dần và Tân Mão là thời điểm để chúng ta sám hối và Canh Tân. Là đảng cầm quyền lãnh đạo dân tộc, Đảng CS phải đi đầu trong nhiệm vụ khó khăn nhưng tốt đẹp đó.
Với 3 triệu đảng viên, chỉ chiếm hơn 3% dân số, Đảng Cộng sản úp trùm cả dân tộc, không chỉ bằng ý thức hệ mà còn bằng cả một hệ thống cơ sở vật chất và nguồn ngân sách không kém gì Nhà nước. Trụ sở và bộ máy nhân sự của Đảng không nhỏ hơn của Nhà nước từ trung ương đến cấp xã. Cặp nhà nước “song trùng” nghênh ngang “đớp” ngân sách của tất cả chúng ta, công khai ghi rõ tại điều 46 Điều lệ Đảng.
Vậy, canh tân nghĩa là Đảng cần phải thu nhỏ lại và nhường không gian sống cho xã hội dân sự lớn dần lên. Một cơ chế dân chủ phải được thiết lập nơi một Nhà nước nhỏ gọn phải ra đời bằng bầu cử tự do và phổ thông đầu phiếu.
Những đảng viên Cộng sản hiện nay đang tự vo tròn lại. Họ không còn dám xả thân vì nghiệp lớn. Nhiều đảng viên nay né tránh, lười biếng và phủ nhận chính mình. Phần đông quan chức “ngậm miệng ăn tiền” và thủ dâm tư tưởng.
Đảng CS không còn đổ mồ hôi sát cánh cùng nhân dân lao động. Đảng viên không còn vò áo cho nhăn đi, sà xuống bên bếp lửa, chia nhau cùng đồng bào điếu thuốc, thao thức về tiền đồ dân tộc ngày mai. Những bản làng trên cao nguyên xa xôi, những ngọn đồi hẻo lánh thưa dần bước chân của những người CS nhưng dày đặc dấu giày của ngoại bang qua dự án Bauxite và Trồng rừng.
Lý thuyết cộng sản mất đi tính quyến rũ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng.
Tất cả điều đó đã làm cho Đảng Cộng sản trên toàn thế giới chết. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành nhưng đạo đức xã hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vũ khí, cảnh sát và hơi cay như tan đi khi lời kinh Hòa bình được cất lên. Sáu tàu ngầm hạng Kí Lô, tám máy bay Sukhoi chỉ là cá cơm và muỗi mắt giữa biển cả và bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân nơm nớp lo sợ, sống không bình an.
Bởi vậy, đảng phải tự ý thức đổi mới là nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất. Đảng phải thẳng thắn sám hối và canh tân từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chắp vá một cách thiếu cơ sở.
Người cộng sản và món nợ dân chủ
Dù bị ràng buộc bởi quyền lợi và danh vọng nhưng ước muốn vươn lên để tốt hơn, dân chủ hơn, lương thiện hơn là đòi hỏi mãi mãi trong tâm hồn của mỗi một chúng ta, cả những người cộng sản lẫn những người chống cộng.
Và khát vọng đầu tiên để trưởng thành phải là một thể chế dân chủ. Đa nguyên sẽ mang lại cho ta một đời sống rạng ngời và huyên náo, là cơ sở để thiết lập xã hội văn minh.
Nhưng sẽ hỗn hoạn nếu như không xây dựng một Nhà nước pháp quyền.
Vậy, Hiến pháp mới phải mở rộng tối đa nhân quyền và phải được cụ thể hóa chi tiết trong các điều luật. Tên đảng phải thay và tên nước phải đổi. Các điều luật lập lờ, nước đôi, tối nghĩa phải triệt để loại bỏ. Luật hội, Luật biểu tình, Luật trưng cầu dân ý vốn đã bị “quy hoạch treo” tại điều 69 của Hiến Pháp gần 20 năm nay, phải được nhanh chóng ra đời.
Đây là cơ hội cuối để thể hiện. Những lãnh đạo cộng sản thương dân phải có trách nhiệm nói. Vì đang giữ trong tay toàn bộ báo chí nên phải thực hiện sứ mệnh của ngôn ngữ, đặt tổ quốc lên trên hết, kết hợp chiến hữu cấp tiến quanh mình nô nức tìm một hướng đi cho dân tộc. Đảng đừng nhỏ nhen, rình mò và dập tắt những tiếng nói khác mình vốn chẳng làm gì nên tội.
Tôi đã đi nhiều nơi và tôi đã thấy. Vì đã thấy nên tôi tin. Tôi tin rằng chúng ta đang có lỗi. Có lỗi với những người dân oan đang mất đất, những công nhân ngộ độc trong nhà máy; có lỗi với tổ tiên khi lãnh thổ bị mất, tài nguyên bị bán; có lỗi khi đạo đức suy đồi, trẻ em bỏ học, thư viện vắng người và chiều cao dân tộc thua kém…. Chúng ta có lỗi vì đã để lại cho con cháu một di sản đầm đìa trong nợ nần và tan hoang về môi trường sống.
Đảng đang mắc nợ vì đã ngoắc cả CNCS và vốn vay ODA lên cổ dân. Nếu sòng phẳng với lương tâm, Đảng phải tự vấn mình và không được xù nợ ! Đảng phải gánh trách nhiệm đó để canh tân chính mình, làm việc một cách rộng lượng và vô tư với mọi thành phần thuộc mọi tổ chức của thế hệ hiện tại để trả nợ và xây dựng đất nước cho thế hệ tương lai.
Có như vậy mới xứng đáng là quân tử và Đại hội đảng XI mới được gọi là thành công.
No comments:
Post a Comment