Mình đang bước vào giai đoạn tịch
cốc sâu. Không chỉ tuyệt thực mà giờ đang trở nên tịnh khẩu, một là vì quá mệt
không muốn nói hai là vì cảm được cái mênh mông của sự im lặng.
Ý thứ 2 càng
ngày càng lớn dần, mình tự cảm thấy thú vị khi ở một mình, thật riêng tư. Tự
nhiên thấy những ồn ào huyên náo, những chuyện trò xung quanh chỉ là những vỏ
ngôn từ ríu rít, kiểu chỉ là ve vuốt hời hợt bên ngoài.
Mình yên lặng hoàn toàn, thấy
bình an tuyệt đối, thấy yêu thương sâu lắng và như chan hòa hơn, mênh mông hơn
với tất cả anh em, cả tù nhân và quản giáo. Im lặng và cô đơn là để soi lại
mình, lau sáng hơn tấm gương lòng mình.
Từ trước nhiều người vẫn hay khen mình
là biết “sửa mình” biết hỏi những điều còn thiếu sót để cố gắng điều chỉnh, thế
nhưng đó có vẻ chỉ là sự lau chùi bên ngoài, như lau chùi bề mặt của một tấm
gương thường bị phủ bụi. Nhưng giờ đây, sau khi đã bước vào tuyệt thực hoàn
toàn được 5 ngày, tâm hồn mình đã thanh tịnh và nỗi cô đơn đang lớn dần lên
trong toàn bộ cơ thể đang hao gầy. Khi đang cố gắng đạt đến sự cô đơn thể lý là
lúc mình thấy rõ những tư ưởng, nhưng suy nghĩ trở nên mạch lạc hơn, rõ ràng
hơn, như tấm gương tự nó đã sáng hơn.
Mình cũng tự nhìn thấy rõ những yếu kém
và vết mờ của lòng mình, những vết xước trong lòng và những tì vết trong tâm hồn
như rõ hơn, sâu đậm hơn. Đó là lúc tấm gương lòng đã sáng hơn. Một trong những
điểm đen mà mình nhìn thấy chính là trước đây mình đã quá ồn ào với nhân thế,
quá ham vui. Mình tự thấy mình trong suốt quãng thời gian 5 năm qua có vẻ như một
chiếc xe có chạy đấy nhưng rồ ga kêu rất to, máy nổ ồn ào. Mình nhớ đến Cha Phong,
đến Anh Vinh đã một đôi lần nhắc nhở chuyện này nhưng mình đã không coi là quan
trọng mà cứ bỏ qua vì mình cứ lao, dường như chưa một phút bình tâm.
Sự im lặng trong nỗi cô đơn
chính là một cỗ máy lớn, đi xa nhưng rất êm. Nó như chiếc giếng khơi, như suối
nguồn chảy mãi, nơi đó ta có thể múc được những tư tưởng và cách sống cho cuộc
đời. Dưới đáy giếng là mặt nước trong veo, nó soi vào tận đáy lòng mình. Lòng
người cũng sâu như giếng, nhưng sâu hơn, sâu hơn nữa, nó có thể vào tận tâm
trái đất và vẫn không dừng lại, nó xuyên qua bên kia trái đất, nó đi vào bầu trời
xanh bao la trong vũ trụ. Sự im lặng tuyệt đối, sự cô đơn vĩ đại mang đến cho
mình những tư duy lớn lao hơn, có ý nghĩa sâu sắc hơn trong bước đường làm người,
thành công hơn trong tương lai. Tùy từng góc nhìn, có thể cũng chẳng tốt đẹp
hơn, nhưng rõ ràng sự lạnh lùng và cô đơn hơn, chắc chắn giúp mình trở nên
thành công hơn trong bước đường sắp tới.
Thật vây, đang suy tư thì chợt
nhớ tới các con và “Bản mô tả công việc” đang đợi mình. Các con đang cần một
tình yêu nhiệt thành, một sự nồng nàn vui vẻ, ấm áp và sum vầy. Như vậy, lạnh
lùng hơn và cô đơn hơn là để đi theo con đường lý tưởng chính trị và thủ đoạn còn
nhiệt thành hơn, hiện sinh hơn là để nhập thế và trưởng thành theo phương cách
là của một con người của gia đình, của cộng đoàn.
Thế thì lại dẫn tới câu hỏi vậy
“Lê Quốc Quân – ngươi mong muốn điều gì ? Dự định tương lai của người là gì ?.
Câu hỏi này mình hy vọng có thể làm rõ hơn trong những ngày tới khi mà cơ thể
mình càng gấy yếu hơn, nhỏ bé hơn nhưng chắc chắn sự cô đơn và suy tư thì rộng
lớn hơn, mênh mông hơn.
Cô đơn hơn nữa, tự soi vào
lòng mình hơn nữa, kiểm thảo và lau chùi lương tâm mình kỹ hơn nữa thì mình sẽ
nhận thấy mình một cách chân xác hơn, thấu đáo hơn. Qua đó để nhìn rõ hơn về
gia đình, anh em bè bạn, xã hội và cả vũ trụ bao la xung quanh hầu kiến lập cho
mình những hành động tốt đẹp và phù hợp hơn. Cơ thể con người cũng là một vũ trụ
với tư tưởng là một bầu trời vừa bao la vừa sâu thẳm. Mình hy vọng sẽ đi sâu
vào đó, càng sâu càng tốt, để hiểu chính mình.
Hôm nay, thỉnh thoảng cũng có
những tiếng réo gọi của thể thao, của ăn uống náo động và cường sinh. Có cái gì
đó trong con người cứ muốn nhắc mình tại sao không xuất hiện với vợ con bằng một
hình ảnh thật khỏe mạnh, thật hồng hào và rắn chắc. Tại sao không dành những
ngày còn lại trong nhà tù này thật tích cực, ăn uông, giao tiếp, thể dục, làm
thơ….nhưng mình vẫn chỉ coi đó là tạp niệm. Mình đã liên tục gạt bỏ nó ra trên
đường chân hành bằng chánh niệm.
Sẽ còn một quãng đường 9 ngày trước mắt, chắc
chắn những réo rọi đó sẽ biến mất trong 1,2 ngày tới vì mình đã ồn ào, đã náo
nhiệt quá đủ. Giờ là lúc để thanh lọc, yên lặng tĩnh tâm, hướng cái cô đơn lớn
lao trong con người trở thành điểm khám phá. Đây là lúc cần xoáy sâu vào hố thẳm
của tư tưởng, của tâm hồn con người để múc lên những giá trị mới cho chính
mình, cho đời, và khi tiếp tục đi sâu, và xuyên qua, thì phía bên kia là cả một
bầu trời.
(Nhà tù An Điềm ngày 16/6/2015)