Sunday, June 25, 2017

CÔ ĐƠN VÀ GIẾNG NGUỒN TƯ TƯỞNG



Mình đang bước vào giai đoạn tịch cốc sâu. Không chỉ tuyệt thực mà giờ đang trở nên tịnh khẩu, một là vì quá mệt không muốn nói hai là vì cảm được cái mênh mông của sự im lặng. 

Ý thứ 2 càng ngày càng lớn dần, mình tự cảm thấy thú vị khi ở một mình, thật riêng tư. Tự nhiên thấy những ồn ào huyên náo, những chuyện trò xung quanh chỉ là những vỏ ngôn từ ríu rít, kiểu chỉ là ve vuốt hời hợt bên ngoài.

Mình yên lặng hoàn toàn, thấy bình an tuyệt đối, thấy yêu thương sâu lắng và như chan hòa hơn, mênh mông hơn với tất cả anh em, cả tù nhân và quản giáo. Im lặng và cô đơn là để soi lại mình, lau sáng hơn tấm gương lòng mình. 

Từ trước nhiều người vẫn hay khen mình là biết “sửa mình” biết hỏi những điều còn thiếu sót để cố gắng điều chỉnh, thế nhưng đó có vẻ chỉ là sự lau chùi bên ngoài, như lau chùi bề mặt của một tấm gương thường bị phủ bụi. Nhưng giờ đây, sau khi đã bước vào tuyệt thực hoàn toàn được 5 ngày, tâm hồn mình đã thanh tịnh và nỗi cô đơn đang lớn dần lên trong toàn bộ cơ thể đang hao gầy. Khi đang cố gắng đạt đến sự cô đơn thể lý là lúc mình thấy rõ những tư ưởng, nhưng suy nghĩ trở nên mạch lạc hơn, rõ ràng hơn, như tấm gương tự nó đã sáng hơn. 

Mình cũng tự nhìn thấy rõ những yếu kém và vết mờ của lòng mình, những vết xước trong lòng và những tì vết trong tâm hồn như rõ hơn, sâu đậm hơn. Đó là lúc tấm gương lòng đã sáng hơn. Một trong những điểm đen mà mình nhìn thấy chính là trước đây mình đã quá ồn ào với nhân thế, quá ham vui. Mình tự thấy mình trong suốt quãng thời gian 5 năm qua có vẻ như một chiếc xe có chạy đấy nhưng rồ ga kêu rất to, máy nổ ồn ào. Mình nhớ đến Cha Phong, đến Anh Vinh đã một đôi lần nhắc nhở chuyện này nhưng mình đã không coi là quan trọng mà cứ bỏ qua vì mình cứ lao, dường như chưa một phút bình tâm.

Sự im lặng trong nỗi cô đơn chính là một cỗ máy lớn, đi xa nhưng rất êm. Nó như chiếc giếng khơi, như suối nguồn chảy mãi, nơi đó ta có thể múc được những tư tưởng và cách sống cho cuộc đời. Dưới đáy giếng là mặt nước trong veo, nó soi vào tận đáy lòng mình. Lòng người cũng sâu như giếng, nhưng sâu hơn, sâu hơn nữa, nó có thể vào tận tâm trái đất và vẫn không dừng lại, nó xuyên qua bên kia trái đất, nó đi vào bầu trời xanh bao la trong vũ trụ. Sự im lặng tuyệt đối, sự cô đơn vĩ đại mang đến cho mình những tư duy lớn lao hơn, có ý nghĩa sâu sắc hơn trong bước đường làm người, thành công hơn trong tương lai. Tùy từng góc nhìn, có thể cũng chẳng tốt đẹp hơn, nhưng rõ ràng sự lạnh lùng và cô đơn hơn, chắc chắn giúp mình trở nên thành công hơn trong bước đường sắp tới.

Thật vây, đang suy tư thì chợt nhớ tới các con và “Bản mô tả công việc” đang đợi mình. Các con đang cần một tình yêu nhiệt thành, một sự nồng nàn vui vẻ, ấm áp và sum vầy. Như vậy, lạnh lùng hơn và cô đơn hơn là để đi theo con đường lý tưởng chính trị và thủ đoạn còn nhiệt thành hơn, hiện sinh hơn là để nhập thế và trưởng thành theo phương cách là của một con người của gia đình, của cộng đoàn.

Thế thì lại dẫn tới câu hỏi vậy “Lê Quốc Quân – ngươi mong muốn điều gì ? Dự định tương lai của người là gì ?. Câu hỏi này mình hy vọng có thể làm rõ hơn trong những ngày tới khi mà cơ thể mình càng gấy yếu hơn, nhỏ bé hơn nhưng chắc chắn sự cô đơn và suy tư thì rộng lớn hơn, mênh mông hơn.

Cô đơn hơn nữa, tự soi vào lòng mình hơn nữa, kiểm thảo và lau chùi lương tâm mình kỹ hơn nữa thì mình sẽ nhận thấy mình một cách chân xác hơn, thấu đáo hơn. Qua đó để nhìn rõ hơn về gia đình, anh em bè bạn, xã hội và cả vũ trụ bao la xung quanh hầu kiến lập cho mình những hành động tốt đẹp và phù hợp hơn. Cơ thể con người cũng là một vũ trụ với tư tưởng là một bầu trời vừa bao la vừa sâu thẳm. Mình hy vọng sẽ đi sâu vào đó, càng sâu càng tốt, để hiểu chính mình.

Hôm nay, thỉnh thoảng cũng có những tiếng réo gọi của thể thao, của ăn uống náo động và cường sinh. Có cái gì đó trong con người cứ muốn nhắc mình tại sao không xuất hiện với vợ con bằng một hình ảnh thật khỏe mạnh, thật hồng hào và rắn chắc. Tại sao không dành những ngày còn lại trong nhà tù này thật tích cực, ăn uông, giao tiếp, thể dục, làm thơ….nhưng mình vẫn chỉ coi đó là tạp niệm. Mình đã liên tục gạt bỏ nó ra trên đường chân hành bằng chánh niệm. 

Sẽ còn một quãng đường 9 ngày trước mắt, chắc chắn những réo rọi đó sẽ biến mất trong 1,2 ngày tới vì mình đã ồn ào, đã náo nhiệt quá đủ. Giờ là lúc để thanh lọc, yên lặng tĩnh tâm, hướng cái cô đơn lớn lao trong con người trở thành điểm khám phá. Đây là lúc cần xoáy sâu vào hố thẳm của tư tưởng, của tâm hồn con người để múc lên những giá trị mới cho chính mình, cho đời, và khi tiếp tục đi sâu, và xuyên qua, thì phía bên kia là cả một bầu trời. 

(Nhà tù An Điềm ngày 16/6/2015)  





Sunday, June 11, 2017

CÔNG AN HÈN HẠ ĐE DỌA TÔI VÀ GIA ĐÌNH


Ngày 31/5/2017 Tôi đã đi gặp Thượng Nghị sỹ John McCain và cố vấn An Ninh Quốc gia Hoa Kỳ Thomas J. Macinelli  theo lời mời của Tùy viên chính trị Đại sứ Quán Hoa Kỳ. Sau cuộc gặp, Chính quyền tỏ ra rất bực tức, cho người theo dõi và tiếp theo đã đến tận nhà để hành hung và đe dọa tôi và gia đình. Sự việc đã diễn ra như sau: 


Đúng 9h15 hôm nay ngày 08/06/2017, khi tôi bắt đầu vào nhà thì bị khoảng 10 người mặc thường phục chặn lại tại cổng chính. Họ đe dọa tôi “Không được đi đâu, gặp ai nếu chúng tôi không cho phép”. Ở đây tôi hiểu là “Không được đi gặp giới ngoại giao quốc tế” bởi vì lần gần đây nhất tôi bị cản không cho đi gặp Thượng Nghị Sỹ John McCain vào ngày 31/5/2017 nhưng tôi vẫn đi gặp.

Sau đó người cầm đầu tên Thắng đã nhắc đi nhắc lại rằng: “Mày là cá nằm trên thớt, mày mà đi gặp một lần nữa thì vợ con mày sẽ chết. Mày có con gái lớn rồi, lo mà bảo vệ nó đi đừng để chúng tao ra tay”. Trước đó người này đã từng ngăn cản và đánh tôi vào chiều tối 3 tháng 7 năm 2016 khi tôi định đi dự tiệc chiêu đãi Quốc Khánh Hoa Kỳ do Đại Sứ Quán Hoa Kỳ mời.

Người tên Thắng này còn dùng tay túm cổ áo, ghì chặt, dùng nắm đấm tì sát dưới quai hàm của tôi rất lâu và nói: “Chỉ một cú đấm này là mày toi”, nhưng tôi chỉ cười. Tất cả những điều này được nhiều người chứng kiến và tòa nhà của tôi cũng có Camera quan sát. Họ còn hành hung cả nhân viên tôi là anh Lê Hữu Khánh khi anh này xuống can thiệp. Cá nhân tôi không có thù oán với ai. Tuy nhiên, tôi vẫn thường xuyên bị theo dõi, ngăn cản đi lại và đặc biệt sự việc xảy ra sáng nay là vi phạm nghiêm trọng pháp luật, cụ thể như sau:

1.     Cá nhân tôi là một công dân tự do cho nên tôi có quyền đi lại và gặp gỡ mọi người, bao gồm cả các giới ngoại giao quốc tế. Việc ngăn cản không cho tôi đi gặp gỡ những viên chức chính trị quốc tế là vi phạm Điều 22, Điều 23 Hiến pháp 2013;

2.     Người cầm đầu tên là Thắng trực tiếp nhiều lần đe dọa “sẽ xử lý vợ con mày”“cho cháy nổ xe của mày”. Đó là hành vi đe dọa trực tiếp đến quyền sống của tôi, phạm vào tội Đe dọa giết người quy định tại Điều 103 BLHS hiện hành.  

Không biết điều gì có thể đến với tôi và gia đình tôi nhưng những lời đe dọa này là có cơ sở, trong hành vi của họ là đầy quyết tâm và hằn học. Bởi vậy tôi làm đơn này trình báo đến công an Phường và đề nghị Bộ Công an cho tiến hành điều tra ngay về việc đe doa đến tính mạng, nhân phẩm, danh dự của tôi và gia đình.


Ông Thắng và toàn bộ các cá nhân đi theo cùng với ai đã chỉ đạo việc này sẽ phải chịu trách nhiệm bất cứ tai nạn hay sự cố nào xảy ra với tôi và gia đình của tôi. Tôi có đầy đủ bằng chứng, lời nói, việc làm và hình ảnh về các cá nhân tham gia vào việc này và sẵn sàng cung cấp khi có yêu cầu.  


Tôi đã làm đơn này và gửi cho công an Phường Yên Hòa nhưng cán bộ Phường bảo là "Họ đã nói chuyện và làm việc với chúng tôi trước nhưng đây chỉ là lời cảnh cáo và không nhận đơn của tôi vì thiếu CHXHCNVN và ĐL-TD-HP"