Thursday, August 20, 2009

BÀI THƠ CỦA MỘT TỬ TÙ !


Hôm trước ngồi cùng các Bác ở Hồ Tây. Được nói chuyện nhiều về Phùng Quán, lại vô tình được giới thiệu quen một người cựu tù năm nay đã 72 tuổi. Ông đã từng đứng lên thành lập: "Mặt trận tiền phong Cộng hòa Bắc Việt" vào năm 1960, bị bắt và kết án tử hình, sau đó được giảm xuống chung thân. Trong khi bị kết án tử hình, những ngày ngồi đêm cứ thức để chờ chết và ngày ngủ. Các tù nhân khác đều hoảng loạn tinh thần chửi bới, khóc than, suy sụp...còn Ông, khi đó đang là một thanh niên đang yêu bình thản:"ngồi nhắm mắt tập hành hình/Để ngày mai hiên ngang nhìn mũi súng" và chỉ mong cho được sống thêm ngày nào để làm thơ ngày đó. Ông đã cố gắng dùng mảnh sành nhỏ viết lên sàn xà lim nhiều bài thơ. Trong đó có bài thơ: "Trước giờ bị bắn" được viết, và xem như một tuyệt phẩm như sau. Sau đó, với sự đấu tranh mạnh mẽ của các phong trào quốc tế và nhân dân Miền nam Việt Nam mà Nhà nước Việt Nam Dân Chủ cộng hòa đã giảm án xuống chung thân. Ông thụ hình 22 năm và được trả tự do vào năm 1982. Hiện giờ ông Đang sống ở Một huyện Miền Tây Nghệ An

TRƯỚC GIỜ BỊ BẮN

Khi đang sống không nghĩ mình sẽ chết!
Trí phiêu lưu thường dạo giữa nhân gian
Nghe rất xa tiếng gọi của Thiên đàng
Và đúng thế, nhiều lần quên địa ngục

Khao khát lắm, những hương màu thế tục
Ngất ngây say, dù biết đấy phù hoa
Lao vô dành dù biết đó phong ba
Giời lâm tử bàng hoàng đau số kiếp

Ngai vàng đấy khinh hơn loài tôm tép
Thế trần kia nhìn lại bé mong manh
Tôi ngồi im tập chịu cảnh hành hình
Để ngày mai hiên ngang nhìn mũi súng

Nhắm mắt lại chờ nghe lồng ngực thủng
Thịt sau lưng từng mảng xé tung ra
Mặt tái đi và máu đỏ chan hoà
Ôi! nắng sáng, trời xanh chiều rất đẹp

Đêm xa lạ tiễn đưa về cõi huyệt
Mắt mơ hồ nhìn thấy những vì sao
Buổi đầu tiên không hiểu đến phương nào
Có được ghé về thăm làng xóm cũ?

Ồ! sẽ gặp những vong hồn cha chú
Những hình hài yêu quý biết bao nhiêu
Mẹ già ơi và Lý nữa thân yêu!
Không thể nghĩ bất ngờ xa cách mãi

Tay đang hẹn với bao mùa gặt hái
Tim đang sôi dòng máu tuổi thanh xuân
Ôi! bao nhiêu mơ ước cũng chưa thành!
Không thể nghĩ pháp trường thân máu đổ!

Nhưng Lê hỡi vui lên đừng buồn nữa!
Trước hay sau cũng chỉ một lần thôi!
Thế gian kia, ai thoát được lưỡi trời
Một quy luật dưới an bài thượng đế!

Đây ý muốn của Thiên cung trọng thể
Sống chết này đều bởi tự quyền Cha
Lạy nữ vương quyền phép Maria
Con chưa kịp đền xong bao tội lỗi

Nhưng thưa mẹ, đã cực kỳ thống hối
Giờ cuối cùng chỉ biết cậy lòng thương
Maria nhân đức mẹ khôn lường
Con ca ngợi bởi vì con cảm mến!

Hỡi đao phủ, bao giờ mi sẽ đến
Khoan! ta còn trong óc những bài thơ!
Hãy hượm cho ta một ít thời giờ!
Chép gửi lại cho lớp người hậu thế!

· Lê Liễu (05/08/1964)







No comments:

Post a Comment